Chuyện bà ngoại
Khi nhắc về bà ngoại, bạn nghĩ tới điều gì đầu tiên? Đối với mình có lẽ là những câu “chửi” thân thương của bà. Bà mình sinh ra và lớn lên trong những năm kháng chiến chống Pháp ác liệt, lại một mình tần tảo nuôi các con là bác, là mẹ là cậu mình trong suốt những năm kháng chiến chống Mỹ vất vả. Bà ít học, chỉ học qua một lớp bình dân học vụ để biết cách viết được tên của mình, đọc được những chữ cơ bản, thế nhưng, bà “chửi” thì không thua một ai đâu à nha! Chanh chua nhưng cũng thâm thúy lắm! Và, mặc dù bà hay mắng, hay chửi mình như vậy, nhưng thực sự trong lòng mình, mình hiểu rất rõ, đằng sau những câu chửi ấy là cả một tấm lòng yêu con, thương cháu bà dành cho mình, và mẹ mình! Mình là đứa cháu út ít nhất trong nhà, sinh sau đẻ muộn khi bố mẹ mình đều đã ngoài 40, còn bà thì ngoài 70. Ngoài 70 tuổi vào thời điểm đó có khi là đã có chắt rồi ý chứ, tưởng chừng như được an nhàn tuổi già rồi thì tự nhiên lại lòi thêm ra đứa cháu, “làm tao lại phải trông”. Suốt khoảng thời gian thơ ấu